mình có 1 ông anh, cùng cha cùng mẹ, nhưng tính khí 2 đứa khác nhau hoàn toàn Ông anh thì nhìn phát đoán ngay ra được dân chơi, đại gia, quần áo hàng hiệu từ trên xuống dưới, đến cái quần sịp cũng phải hàng xịn, điện thoại thì phải vertu, bước chân ra ngoài đường là phải sáng như star, mặc xấu ko dám ra đường Còn thằng em thì khỏi nói, nhìn phát đoán ngay thằng nhà quê đi bả chó, ăn mặc tác phong, quần áo, giày dép nhìn như U55, phong cách nó nhếch nhác và sập gụ tủ chè đến nỗi cháu nó nhìn thấy dép cứ bảo là dép của ông (mà cũng giống thật), điện thoại cần nghe gọi chụp ảnh ghi âm được là đc, dùng iphone vợ thửa cho (màu hường), ko biết đến icloud.
Thằng cháu thì bị lây tính của bố nó, mới lớp 1 mà nó có nhiều giày hơn con gái trong khu cộng lại, 1 phần là nó thích dùng hàng hiệu, 1 phần là sống xa mẹ nên mẹ thương hay gửi quần áo giày dép về, nó khá là kén chọn trong việc quần áo, ăn mặc nó cũng có gu riêng của nó, phong cách khá là boy japan, nghịch và đen thui như con chuột chũi
Con gái tôi thì trắng như bạch tuyết, kì lạ là chụp ảnh ko lên được tông màu, có 1 người mẹ phong cách ấn độ, thích shopping ăn vào trong máu, oder toàn hàng auth mà cả tháng hàng mới về, 1 tủ váy là chưa nói hết được, khá nhiều đồ đẹp và sexy babie nhưng phong cách cũng khá dị, hay đc 2 bà mua cho quần áo, nhưng nhìn già ơi là già thế nhưng cháu thích nên rất hay mặc, phối đồ tùm lum tùm la, rất có sở thích đi giày dép mỗi thứ 1 cái mix với nhau để đi học, thế mới dị. Về phong cách nuôi con thì đều chiều như nhau, nhưng cá nhân tôi lại chẳng thích kiểu dạy của ổng.
Tôi có suy nghĩ như này, ko biết có hợp lý ko nhưng tôi thấy đúng. Nếu sau này tôi có con trai, tôi sẽ không chiều chuộng nó bất cứ thứ gì, phải là 1 người hết sức bình thường, thậm chí còn kém bình thường, ăn mặc thật sự giản dị, hòa đồng và giúp đỡ mọi người, nếu muốn thứ gì thì phải cố gắng đạt được (tất nhiên trong khuôn khổ đạo đức rồi), phải hiểu rằng không có ai giúp đỡ được nó hết, mọi thứ phải tự thân vận động. Phải sống trong nghèo khó để hiểu được cảm giác nghèo khó là ntn.
Như vậy lớn lên nó mới có ý chí để vươn lên, để khi vinh quang vẫn nhớ mình là người thế nào, quay lưng lại chìa tay ra giúp đỡ những người nghèo khó, đó mới là đạo đức Còn hiện tại cô con gái bé bỏng của tôi, tôi đang chiều theo phong cách trái ngược, cô ấy thích gì tôi chiều, cô ấy muốn gì tôi cho, tôi cho cô ấy tất cả những điều kiện tốt nhất để cô ấy chẳng khi nào thiếu thốn hay nhìn thấy ai đó có cái gì mà mình ko có cả. Thử hỏi cô ấy từ bé đã sống cuộc sống chẳng thiếu thốn gì,
vậy về sau cô ấy còn bị những sa hoa, cám dỗ vật chất tiền tài nữa ko ? Người ta chỉ muốn và chấp nhận đánh đổi những thứ người ta không có để có được mục đích, còn cô ấy có mọi thứ rồi, chẳng có gì làm cô ấy phải đánh đổi cả. Nhiều lúc chiều cô ấy quá lại bị chị cả mắng, giờ cô ấy tính cũng hơi bướng, chắc tuổi lên 3 đẩy thay đổi mà thôi , few !!
Tôi thấy các gia đình khác, kể cả gia đình tôi, cũng thấy con trai lúc nào cũng được chiều hơn là con gái, thật là phi lý, tại sao ko phải là ngược lại thì có phải mọi thứ sẽ tốt hơn rất nhiều cho cuộc sống về sau của tụi nhỏ ko nhỉ ? Con trai phải sống trong nghèo khó mới nuôi dưỡng được ý chí và khi thành công cũng ko quên mình đã từng như thế.
Con gái thì phải được sống trong nhung lụa để về sau chẳng có gì có thể cám dỗ nó cả Suy nghĩ thật khác người như tôi, khó được thế giới chấp nhận, cũng may mà có người rước cho..
Tôi là Hưng cá sấu, người sáng lập Amai Agency, Amai Soft và Amai Japan. Đối với tôi, một trong những niềm vui lớn nhất của cuộc đời là có thể theo đuổi đam mê của mình. Và may mắn cho tôi, niềm đam mê của tôi là marketing, công nghệ và truyền thông. Chào mừng bạn đến với không gian này và cảm ơn bạn đã ghé thăm. Tại đây, bạn sẽ tìm thấy rất nhiều nội dung thú vị và sâu sắc phù hợp với những người có chung niềm đam mê kinh doanh, công nghệ, truyền thông và marketing. Vì vậy, hãy cùng tìm hiểu sâu và khám phá nhiều khía cạnh của Hưng cá sấu nhé. Cảm ơn và trân trọng vì sự có mặt của bạn ở đây !!